SÀI GÒN TRONG TÔI !!!

Đọc entry Sì-Gòn xưa by Trailangchoi trong tôi chợt dâng lên nhiều cảm xúc.
Sài Gòn nhớ! Xưa đi- về quê Ngoại trên chiếc xe lam đông người. Ngồi chật như nêm,già hay trẻ mọi người đều dễ dàng bắt chuyện. Chuyện xa- chuyện gần khiến quãng đường dường như ngắn lại. Mọi việc phía sau không làm bác tài phía trước phân tâm, bởi được ngăn cách bằng miếng sắt có gắn tấm kính nhỏ. Khi hành khách nào muốn xuống xe, chỉ việc cong ngón tay gõ nhẹ vài cái vào tấm kính ấy. Ta luôn thấy ấm áp của sự  thân tình trên mỗi chuyến xe lam ngày ấy . Nay xe lam không còn nữa, thay vào đó là xe to hơn- rộng hơn chở nhiều người hơn được gọi là xe buýt.

Sài Gòn đẹp! Với những cô gái ăn mặc hợp thời, đúng model. Những cô gái tung tăng xuống phố với đôi giày cao gót đúng điệu, tai đeo handphone được mở lớn mà đi gần ta có thể nghe được âm thanh tiếng nhạc vọng ra. Sài Gòn năng động, nhiều cơ hội cho những cô gái đẹp khắp nơi đổ về học tập và làm việc.

Sài Gòn thơ! Những cơn mưa bất chợt, những hạt mưa lung linh nhảy múa từ mái hiên xuống khoảng sân rộng phía trước. Ngồi nhấm nháp ly cafe bên cửa sổ, ngắm sự tĩnh lặng ngắn ngủi do cơn mưa bất chợt Sài Gòn đem tới. Mưa như gột sạch những khói bụi bên đường, cho ta thêm hứng khởi khi tiếp tục công việc còn đang dang dở.

Sài Gòn với những tiếng rao đêm, ánh sáng ngày vừa tắt là lúc tiếng rao cất lên. Có những tiếng rao rất lạ  thoạt nghe như gây cười : ai…bánh chưng-bánh giò, giò ơi là giò giò giò….giò. Nhưng đằng sau tiếng rao ấy phảng phất một nỗi day dứt của cuộc sống. Tiếng rao ấy cất lên trong đêm từ một bác lớn tuổi như minh chứng Sài Gòn không nghỉ cho dù là buổi đêm. Nay tôi không còn nghe tiếng rao của bác nữa, có lẽ bác chuyển công việc khác hay bác không đủ sức cất tiếng rao nữa. Dù sao tôi cũng chúc bác được nhiều sức khỏe!

Sài Gòn còn có nhiều món ngon rất dân dã. Dễ dàng tìm thấy gỏi khô bò, được làm từ đu đủ xanh sắt sợi trộn cùng khô bò sắt miếng vừa ăn, rắc lên ít đậu phộng rang ta có ngay một món ăn chơi rất ư bình dân. Vị béo của đậu phộng rang, vị mặn của nước chấm và khô bò, vị giòn hăng của đu đủ xanh,và không thể ngon nếu thiếu một chút cay của ớt đỏ. Một sự kết hợp hoàn hảo của món ăn dân dã rất Sì-Gòn.

Ôi Sì-Gòn !!! Chào tạm biệt. Hẹn gặp lại !!!!

NEU VA THI 2

Nếu lý trí là thể xác thì cảm xúc là linh hon

Có đôi khi linh hồn muốn nổi loạn, muốn thoát khỏi thể xác đơn điệu kia đến những nơi mà thể xác chẳng bao giờ cho nó tới. Và khi đạt được điều mình muốn, linh hồn lại nhận ra rằng nơi tốt nhất với nó lại chính là thể xác. Nhưng nếu không có phút nổi loạn kia, liệu linh hồn có biết được giá trị điều nó đang nắm giữ?

Nếu nó là một người câm thì nó không thể nói những lời khiến cho ai đó đau đớn, tổn thương, rồi lại khổ sở khi nhận lại chính những gì mình gây ra cho ai đó. Nếu là một người điếc thì nó sẽ không phải nghe những lời cay đắng, vô tình, những câu chưa đến nỗi khiến trái tim tan nát nhưng cũng đủ nhói đau.

Nếu là một người mù, nó chẳng phải nhìn thấy thái độ coi khinh, vẻ mặt coi thường, hành động coi rẻ dành cho một ai đó… mà đôi khi họ không có lỗi và cũng không đáng để nhận điều đó. Nếu là một người dại, nó có thể phớt lờ tất cả, chẳng phải suy nghĩ, băn khoan, đoán định xem người ta muốn gì, cần gì, thích gì hay ghét gì…?

Nhưng nó không câm, không điếc, chẳng mù và cũng chẳng dại, nó vẫn phải nghe, phải nói, phải nhìn và phải suy nghĩ. Nói tóm lại là vẫn phải sống với những điều mà nó dù muốn hay không đều phải đối mặt. Nếu nó câm thì làm sao có thể nói với bố mẹ rằng “con yêu bố mẹ nhiều lắm!”? Làm sao có thể gọi tên những người mà nó thương yêu hay “được quen bạn là may mắn của tôi”…?

Nếu nó điếc, làm sao nó có thể nghe được “hôm nay em bệnh hả?”, “Sao mà buồn vậy?”… đơn giản nhưng thấy mình vẫn hiện hữu trong lòng mọi người. Niềm vui đôi khi đến từ những điều nhỏ bé. Nếu nó mù, làm sao có thể thấy được bàn tay gân guốc của mẹ, nếp nhăn dày lên theo năm tháng của cha để tiếp tục cố gắng trong những lúc mệt mỏi, muốn buông xuôi và thấy được nụ cười rạng rỡ của cha mẹ trong ngày nó về.

Cuối cùng, nếu nó là chú mèo máy Doraemon đích thực với những bảo bối thần kỳ, nó nhất định sẽ chế tạo ra một loại thuốc. Không phải là thuốc để được câm, điếc, mù hay ngu dại đâu, đơn giản là một loại thuốc khi uống vào mọi người có đủ nhạy cảm, sâu sắc để hiểu, lắng nghe, chia sẻ, an ủi với những người xung quanh.

Gửi tất cả những ai không sống trong thành phố nói thật

Thành phố tôi sống là thành phố của những người nói thật. Bạn tin là ở trên đời có một thành phố như vậy thật không? Nếu không, thì dỏng tai lên nghe tôi kể nhé. Trên một con phố chính của thành phố, ngày xưa có một hàng bán lạc rang nổi tiếng tên là “lạc bà Vân”. Ô hô, “lạc bà Vân” – phải nhắc lại như thế để nói rõ lại đấy là bà Vân, chứ không phải bà Bân, bà Hâm, hay bà Điên.
Nhưng vì lạc bà Vân bán chạy quá nên bây giờ cả phố thi nhau bán lạc, và thế là đi trên phố, người ta không ngừng nhìn thấy những cái biển hiệu chi chít như “lạc bà Vân thật”, rồi “lạc bà Vân thật 100%”, rồi “lạc bà Vân thật, 100% – không đúng không lấy tiền”.

Bạn ơi, đấy chỉ là chuyện về một hàng lạc rang, ở một con phố thôi đấy. Còn có cả trăm ngàn những hàng quán tương tự khác ở hàng chục con phố nổi tiếng khác trong cái thành phố kỳ lạ này. Chẳng hạn như ở một con phố gần “phố Lạc bà Vân” (cứ tạm gọi như thế) đầu tiên xuất hiện một hàng phở gà rất chi là ngon, và cái hàng phở ấy chỉ cần treo tấm biển “phở gà” là người ta đã tin tưởng lắm rồi.

Nhưng một ngày kia, cái nhà hàng xóm cũng mở hàng phở, và đã trưng lên một tấm biển rất to với nội dung: “Phở gà ta”. Ái chà chà, khẳng định mình bán phở gà ta thì có khác gì xỏ xiên cái đứa ở cạnh mình bán phở gà công nghiệp? Thế rồi thấy quán “phở gà ta” đắt khách quá, một quán khác lại mọc lên và lại treo lên tấm biển: “Phở gà ta thật”. Mà thế vẫn chưa hết, bây giờ ở phố ấy có cả những tấm biển đại loại như thế này “Phở gà ta thật, 100%”, “phở gà ta thật 100% – xin thề!”…

Đấy, bạn thấy không thành phố của tôi, ở đâu, chỗ nào cũng thấy chi chít những cái biển hiệu như thế đó. Mà nói cho bạn biết, việc người ta khẳng định “Phở thật”, rồi “lạc thật”, rồi “quán ông già thật”, quán “bà già thật” vẫn là chuyện bình thường. Mới đây, tôi còn trông thấy cả tấm biển: “tẩm quất thật”, “mát – xa thật” nữa. Vì được lớn lên và bao bọc bởi cả nghìn cả tỉ những tấm biển quảng cáo gắn với chữ “thật” như vậy nên tôi tin rằng thành phố của tôi là thành phố của những người nói thật.

Nhưng bạn ơi, cô gái mà tôi đang theo đuổi lại không tin như thế. Cô ấy dị ứng trầm trọng với những tấm biển gắn vào chữ “thật”. Bởi cô ấy lý luận rằng: Khi nào con người càng ra sức khẳng định mình “thật” thì khi ấy chứng tỏ con người càng dối trá, càng lừa đảo, càng mất niềm tin vào nhau. Cô ấy cực đoan tới mức, bây giờ cứ nghe ai khẳng định một cái gì đó là “thật” thì cô ấy lại nghĩ là giả.

Nhưng bạn ơi, tôi yêu cô ấy thật. Một tình yêu trong biếc như suối rừng, thánh thiện như mây bay, và dạt dào, đắm say như biển cả. Tôi muốn đứng trước mặt cô ấy để gào lên thật to: “Anh yêu em thật – thật là như thế!”. Nhưng chỉ e là khi nghe tôi nói thế cô ấy lại nghĩ là tôi cũng giống như những tấm biển quảng cáo kia – luôn dùng đến chữ “thật” để lừa đảo người khác. Và như thế, thay vì nhận lời yêu chân thành của tôi, cô ấy sẽ lên gối, giật tóc, rồi tát đôm đốp vào mặt tôi cũng chưa biết chừng? À cho tôi mở ngoặc: cô ấy là võ sĩ.

Vậy theo bạn tôi phải làm gì đây? Hay là đứng trước mặt cô ấy để bảo: Không, anh không yêu em chút nào. Nói như thế, cô ấy sẽ nghĩ ngược lại, là quả thật mình rất yêu cô ấy thì sao nhỉ? Nhưng bạn ơi, tôi đọc sách tâm lý và nghe nói, đàn bà là điển hình của sự đỏng đảnh, bất thường. Thế nên, nghe tôi nói thế, nhỡ đâu cơn đỏng đảnh trong cô ấy phun lên, rồi cô cứ thế chửi thẳng mặt tôi thì sao nhỉ?

Nói thật tình yêu của mình e là cũng không ổn. Mà tương kế tựu kế để nói “anh không yêu em” e cũng không ổn. Vậy tóm lại, tôi phải làm gì đây? Tôi không biết! Chao ôi cái “thành phố nói thật” chết tiệt, cái “thành phố nói thật” quỷ quái này!

TB: Tôi viết lá thư này cho bạn – những người đang không sống ở thành phố nói thật để bạn hiểu nỗi khổ của những kẻ bị bao bọc bởi cái “thật” để rồi cũng dở khóc dở cười vì cái “thật” như tôi

Trịnh Phan Phan
Ngày thật, tháng giật, năm mất mật

(ST báo Cảnh sát toàn cầu 20/10/2011)
Mọi người cười thoải mai nhé!!!!!

NGƯỜI THỨ HAI

Xem bộ phim “Người đàn bà thứ hai”,đã phát trên VTV3.Điều thú vị ở đây là bài thơ “Người thứ hai” đã được dựng phim và được phổ nhạc thành bài hát trong phim.Bài thơ này có gì mà được dựng thành phim sau gần 20 năm ra đời.Chúng ta cùng đọc bài thơ:
Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là của mẹ
Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh yêu mẹ, mẹ ơi!
Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời
Hình bóng mẹ lồng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con được yêu thế đấy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai…
Mẹ đừng buồn những buổi chiều hôm, những ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con chỉ là cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh.
Con chỉ là cơn gió mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành cho mẹ, mẹ ơi!
Anh ấy có thể sống với con suốt cuộc đời
Cũng có thể chia tay trong ngày mai, có thể
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào, con chỉ là người thứ hai… (ST)
Bài thơ này được Phạm Thị Vĩnh Hà sáng tác khi đang là sinh viên và được đăng báo “Phụ nữ Việt Nam” ngày 18/05/1992.
Dù xã hội thế nào, đời sống ra sao,thì món ăn tinh thần cũng luôn song hành.Thái đọc bài thơ này đã lâu, thấy hay.Hay ở đây là bài thơ rất thật,và thật hơn nữa khi mà giờ đây đại đa số gia đình đều rất ít con.Nhưng khi xem phim”Người đàn bà thứ hai” Thái mới có dịp nhớ lại bài thơ. Thái nghĩ nên giới thiệu”Người thứ hai” với mọi người: đọc,và cảm nhận. Tất nhiên, cảm nhận mỗi người mỗi khác.
TB:để nghe nhac phim”Người đàn bà thứ hai” mọi người vào trang nhaccuatui.com .Chúc mọi người vui!!!
Cảnh báo: Khi xem phim”Người đàn bà thứ hai” hoặc nghe nhạc phim này, cảm xúc sẽ khác rất nhiều so với lúc ta đọc “Người thứ hai”.

NẾU….. VÀ …..THÌ

Nếu bạn có thực phẩm để ăn, có áo quần để mặc, có một mái nhà để che và một nơi nghỉ qua đêm là bạn đã giàu hơn 75% thế giới này.

Nếu bạn có tiền tiêu trong ví, có tiền ban phát cho người nghèo, có tiền để dành trong ngân hàng, bạn thuộc 8% những người giàu nhất thế giới.

Nếu bạn thức dậy vào buổi sáng và cảm thấy khoẻ hơn hôm qua thì bạn đã may mắn hơn 1 triệu người không thể sống qua nổi tuần này.

Nếu bạn chưa bao giờ trải qua nguy hiểm của chiến tranh, chưa bao giờ trải qua tù tội, đớn đau của tra tấn hay vật vã của đói khát thì bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người trên thế giới.

Nếu bố mẹ bạn còn sống và hạnh phúc bên nhau thì trường hợp của bạn không nhiều đâu.

Và cuối cùng, nếu bạn đọc được thông điệp này thì bạn đã sung sướng hơn 2 tỉ người trên thế giới chẳng bao giờ đọc được thứ gì cả. thanh-cong-6Hãy cố gắng tìm kiếm những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Hãy trông lên những đám mây ngũ sắc trên đầu chứ đừng nhìn đất đen dưới vệ đường. Cuộc sống không ban ơn cho ta mà chính ta sẽ ban tặng cho cuộc sống những món quà từ những hành động và suy nghĩ tích cực của mình.

Hãy bắt đầu ngày hôm nay từ ngay giây phút này. Bởi vì cuộc sống đã là một niềm vui, một món quà vĩ đại nhất mà tạo hóa ban tặng cho bạn.

ƯỚC GÌ…TÔI LÀ 1 CÁI MÁY

Tháng với ngày, cứ vội vã cuốn theo nhau…

Cuộc đời, không biết tôi nên gọi là gì nhỉ ? Là Sinh-lão-bệnh-tử. Nếu chỉ có vậy, sao tôi nghe toàn vị đắng chát ? Hay cuộc đời là những hạt cát. Những hạt cát cứ thế trôi qua ngón tay.
Tôi vô danh. Tôi tiểu tốt. Tôi loay hoay.Tôi ham mê hào nhoáng nhưng lại ẩn mình trong cái vỏ bọc “giản dị”(không thể khác được).Tôi đã sống gần hết nữa đời người rồi,nhưng vẫn đang trăn trở đi tìm con người mình và đi tìm hướng đi cho mình. Những trăn trở nằm im, những tờ lịch vơi dần…
Một ngày như mọi ngày. Tỉnh giấc, mở mắt
5h: việc đầu tiên.Tôi vội bước xuống khỏi giường, nhìn lại ba khuôn mặt thân yêu còn đang say giấc 1 lần nữa trước khi với tay tắt đi ánh sáng vàng vọt yếu ớt của chiếc đèn ngủ. Khe khẽ rời phòng, làm vệ sinh cá nhân và thay đồ mới. Vội vàng xuống nhà dưới lấy 2 cái bao để đựng quần áo của khách. Chuẩn bị đâu đấy xong, tôi khẽ mở cửa, dắt xe ra tới đầu hẻm và nổ máy(vì sợ những nhà trong hẻm thức giấc bởi tiếng xe sẽ than phiền).Ngoài đường thưa người,chỉ vài xe vụt qua tôi theo chiều ngược lại. Đèn đường vẫn sáng,tôi lầm lũi với ánh sáng còn sót lại của bóng đêm.Nghiêng phải, ngó trái, xa xa có vài tiệm(cafê,ăn uống) đang hối hả xếp bàn ghế chuẩn bị công việc kinh doanh. Cố xiết chặt tay ga, xe tôi lao nhanh hơn tới chỗ nhận đồ của mình.
5h15:Xếp 3 cái ghế:1 cao (làm cái bàn ghi phiếu nhận đồ của khách về giặt )2 thấp ra(1 cái tôi ngồi , cái ghế còn lại để khách ngồi).Trong khi chờ đón khách,tôi nhấm nháp ly cafe đá vừa kêu mang tới. Rít điếu thuốc đang cháy trên tay,mắt lơ đãng nhìn người qua lại mỗi lúc đông hơn.
Gần 6h:Trời bắt đầu dần sáng hơn.Với nụ cười nhẹ trên môi, tôi hồ hởi đón người khách đầu tiên.Vài câu thăm hỏi với khách quen hay chỉ 1 nụ cười nhẹ với khách mới trong lúc ghi phiếu nhận đồ của họ.Khi 1,khi 2, có khi 3 người tới đưa đồ cùng lúc(họ tranh thủ mua đồ ăn sáng hay nước uống trước giờ Bác Sĩ khám bệnh cho người thân của họ)
8h30:Về nhà.Sự yên ắng bao trùm lấy căn nhà.Mọi người đã đi làm và đi học hết,chỉ còn Ông Bà ở nhà. Xách 2bao đồ ngang phòng Ông Bà, tôi lớn tiếng nói :cháu về rồi ạ và tiếp tục lên lầu tới phòng để máy giặt. Buông 2 bao đồ xuống,tôi tranh thủ ăn sáng mà lúc về đã ghé mua. Đặt chai nước lọc xuống sàn nhà,tôi lấy đồ và phiếu của khách ra làm dấu,phân loại(phần này phải lảm thật kỹ)
Gần 11h tôi cho máy giặt chạy.Trong khi đó tôi mở máy online.Ta lai sáng, cái list chả ai sáng,chả ai nhắn tin.Hình như…thế giới…đang dần quên mình rồi…có lẽ!Tự dưng thấy buồn lạ.Thẫn thờ…Ngón tay quen gõ trang nghe nhạc,tiếng hát ca sĩ vang lên cuốn suy nghĩ ta lang thang.PIP PIP PIP tiếng kêu của máy giặt kéo tôi trở lại thực tại.Bước tới máy giặt,lấy đồ chuyển sang máy sấy khô.Chỉnh thời gian và nhiệt độ, xong cho máy sấy chạy.Tựa lưng vào lan can,đưa mắt nhìn xuống đường,dòng người vẫn đang hối hả ngược xuôi…Gần nữa đời người ta có được gì,chẳng hơn ai,không bạn,không bè.Ngay cả vợ con,tôi muốn nói chuyện cũng đã khó rồi,duy nhất có lẽ chủ nhật hàng tuần khi vợ con được nghỉ thì mới nói chuyện được.Còn ngày thường,khi tôi đi vợ con chưa thức,khi tối về mọi người đã ngủ ngon.Nói chi bạn bè làm sao mà gặp,mà hễ lâu không gặp có còn là bạn nữa không? Nhết mép cười nhạt,cố gắng chi để rồi không còn thời gian cho chính cái mà tôi đang vun vén.Ngay cả việc hôn con còn khó nữa là(nghe các cụ bảo hôn trẻ đang ngủ,trẻ sẽ khó bảo)nghe được tiếng gọi Bố. Lại nghĩ, chuyện cơm,áo,gạo,tiền…nên ta mới như thế,thôi thì cố gắng đi.Tiếng réo của bao tử kéo tôi về với thực tại.Gần 14h mà chưa ăn trưa,lao xuống bếp múc lấy tô cơm,tôi cố ăn thật nhanh để có thời gian xếp đồ trả lại cho khách.Thời gian như nhanh hơn khi biết tôi đang cần đến.Tay vừa gấp,mắt tìm cái b
ao đựng đồ.
17h15:Ào. Vội vã đến nơi giao đồ,đã có vài người đang chờ tôi.
20h30:Nhìn lại, còn 2 túi đồ khách chưa lấy,thôi thì ráng đợi thêm tý nữa.Ngồi chờ,mắt nhìn ra đường thấy:lúc thì bạn bè chở nhau,lúc thì vợ chồng con cái họ đèo nhau trên phố.Nghĩ lại sao họ hạnh phúc thế.Tôi thì sao,vẫn ngồi ngoài đường với túi đồ chờ khách lấy.Gần 21h :Tôi dọn dẹp đi về.
Múc tô cơm,tai lắng nghe vợ con ngũ chưa.Ngồi ăn cơm,nghĩ đời chông chênh,nhàn nhạt,bởi có ai cố cười mà tươi mãi bao giờ.
Cuộc sống cứ trôi lặng lẽ,những hạt cát thời gian trôi qua kẽ tay như níu chân tôi lại.Sự lặp lại đến độ nhàm chán bào mòn ý chí trong tôi.Tôi nghĩ có lẽ làm 1 cái máy chỉ biết chạy hết công suất không nhìn ngang ngó dọc còn hay.ƯỚC GÌ…..Nhưng trong tôi còn có 1 trái tim với nhịp đập, hơi thở,với những tình cảm,lo toan,quay quắt băn khoăn…
Nghe đâu đó: “đời rất dở nhưng ta vẫn phải niềm nở”
Loay hoay…