Một vài ngày trước cô Dung báo tin chú Hà nhập viện, sau đó Thục dặn dò cố gắng lựa thời điểm phù hợp rồi gọi điện qua, vì lúc này mọi sự lo lắng và nguyện cầu đang dành cho chú. Vậy mà chiều nay … chú đã đi rồi.
Vẫn biết là chuyện gì đến sẽ đến, là có sinh thì sẽ có tử, là trên đời này phép mầu thì hiếm lắm… nhưng sao vẫn ngỡ ngàng, thảng thốt, bàng hoàng rồi đau xót trước cái tin chú ra đi.
Suy nghĩ vậy có người cho là tiêu cực, vì có khi chính sự ra đi đó lại khởi đầu cho một gì đó mới mẻ, tốt đẹp hơn. Nhưng… những người ở lại thì sao? Sẽ phải chấp nhận sự thật này như thế nào? Rồi từng ngày từng ngày phải tập làm quen với sự trống trải, phải tìm quên trong những bận rộn của cuộc sống, phải tìm một lẽ sống mới… Thật là quá khó khăn cho những người không thể ra đi cùng…
Tối nay cả nhà ghé qua thăm ông bà nội. Ông thì chưa biết, còn bà nội thì … chắc là buồn, buồn lắm. Còn nhớ lúc bố ra đi được vài ngày, bà nội ngồi ngay bậc thềm nhà, bà bảo: Già rồi khổ lắm cháu ơi… Phải rồi, quá khổ vì lẽ ra sự ra đi đó phải theo sắp đặt thứ tự thời gian thì nay ngược lại, người đã già mà còn phải chứng kiến con ra đi. Vậy thì đối với ông bà nội, lẽ sống nào cho ông bà nữa đây? Ông vì bà và bà vì ông, nghĩ đến đây thấy sợ hãi, nếu một trong 2 ông bà ra đi, người còn lại sẽ khốn khổ như thế nào nữa đây?
Phật bảo rằng “Đời là bể khổ”, chắc chẳng có khổ nào bằng chia ly với người thân.
Xin cầu mong cho bố, cho chú Hà thanh thản ở nơi suối vàng. Cầu mong cho ông bà nội, mẹ, thím Hà, và mọi người vượt qua được nỗi đau mất mác này.
Thế là từ nay nick của chú sẽ mãi mãi offline, cũng chẳng còn ai gọi: “Băng viết cái gì cho chú xem nữa đi. Chú thích cháu kể về quê nội…”…….
Rất chia sẻ với Băng những suy nghĩ trên. Cảm giác được an ủi khi sự ra đi của chú Hà là một mất mát đối với cả đại gia đình mình, giống như sự ra đi của bác Tùng chứ không phải riêng một ai. Chú Hà lúc còn sống dù vui hay buồn đều để lại nhiều kỷ niệm với mọi người với cái tính sôi nổi của mình. Nay chỉ còn lại sự yên ắng hiu quạnh…