Quê hương

Sưu tầm…

Quê tôi xưa thật sự rất xanh! Màu xanh trải dài từ ruộng lúa bát ngát dập dờn đến nền trời bao la chỉ gợn đôi ba áng mây mỏng tang trắng nõn, xanh kẽo kẹt trong bờ tre rậm rạp, xanh xào xạc trong cây ổi cây na lúc lỉu trái thơm lành.

Cái bầu không khí sực nức màu xanh ấy, có thể cảm nhận thấy ngay từ lúc chiếc xe máy bố tôi chở cả mấy mẹ con bắt đầu rẽ ngoặt từ con đường gạch đá mấp mô ở Nhổn vào phía đường làng.

Con đường thẳng tắp, hai bên ruộng lúa và mương nước, có những đàn vịt ngan ngỗng quàng quạc bơi lội tung tăng. Chúng tôi đi qua những đoạn đường đê lên lên xuống xuống, cho đến khi gặp một con đường lát gạch nhẵn bóng uốn cong qua ngôi đình cổ phủ dày bụi thời gian là đã thấy nhà ông bà tôi xuất hiện, lúp xúp sau những rặng cây.

Sân nhà ông bà tôi nhỏ, nhà cũng nhỏ nhưng lại có mảnh vườn rất lớn, trồng đủ loại cây ăn quả như ổi, na, bưởi, táo, lại cả những cây dừa điệu đà rũ tóc. Đi thẳng từ sân nhà, băng qua mảnh vườn là ra đến bờ ao cá. Ao rộng, nước mênh mang bờ cỏ ngút mắt phía xa.

Tôi vẫn nhớ lần về quê năm tôi khoảng tám tuổi, tôi đã hết sức khoái chí khi phát hiện ra bên bờ ao một con thuyền độc mộc cũ kỹ bám đầy rêu neo sẵn. Mặc cho ai ngăn ai cản, tôi một mực đòi các anh chị cho xuống thuyền chèo thử, trước giờ tôi đã được ngồi thuyền bao giờ đâu!

Cuối cùng các anh chị cũng phải chiều ý cho tôi xuống, nhưng vừa xuống đến nơi thấy thuyền tròng trành chao đảo, lại chẳng biết bơi nên tôi sợ chết khiếp, đòi lên ngay. Đến khi lên rồi, ngoái nhìn lại thoáng thấy con cá to ơi là to thả nuôi trong ao đủng đỉnh bơi qua, tôi lại khóc ầm ĩ đòi xuống tiếp bắt cá…

Tôi thích những chiếc giếng quê. Không phải loại giếng to cả làng dùng chung đâu, mà là những cái giếng gia đình xây hình trụ tròn bằng gạch sâu hoắm, bên thành giếng rêu mọc xanh rì, trơn tuột. Tất nhiên là bố mẹ không đời nào đồng ý cho tôi mon men đến gần cái nơi được xem là nguy hiểm ấy, nhưng tôi vẫn khoái lẻn ra chơi. Thành giếng có gác một chiếc xô tôn nhỏ, buộc dây thừng dài để ròng xuống múc nước. Tôi chẳng biết múc nên loay hoay mãi mới được chút ít, nhưng chừng đó cũng đủ khoái chí rồi. Đổ nước vừa múc được ra chậu, dùng rửa mặt rửa tay mát rượi và trong lành. Tôi thích ngắm chiếc bóng màu sẫm của mình in trên mặt nước, đằng sau là giàn cây màu xanh non, đằng sau nữa là mảng trời hình tròn xanh biếc.

Nếu đã từng về quê, chắc hẳn bạn cũng như tôi, sẽ đồng ý rằng làng quê có những mùi vị rất riêng, thơm ngọt và trong trẻo.

Này nhé, đi qua cánh đồng bạn sẽ ngửi thấy mùi lúa non thơm thơm ngậy ngậy, chỉ muốn xuống ngắt trộm vài hạt mà nhâm nhi. Bạn đi qua những hàng cây bát ngát, thì sẽ là mùi cây lá hăng hăng, mùi hoa thơm trái ngọt mát lành. Bạn đi qua những ngôi nhà đơn sơ cửa liếp mái ngói, mùi trà xanh nụ vối trong ấm tích, mùi trầu cau hăng hăng trong tráp cói, tuy chẳng có tay mà vẫn níu được bước chân bạn chẳng nỡ rời.

Ở nông thôn, con nít không có nhiều đồ chơi như ở thành thị. Đó là một cái thiệt thòi. Nhưng đổi lại, các anh chị tôi đã phát huy tối đa trí tưởng tượng và tài khéo tay để làm nên những trò chơi thú vị chẳng kém khi tôi chơi với các bạn ngoài Hà Nội.

Mỗi cành cây là một “nhà” nhé. Trong “nhà” có đủ cả: Nồi niêu xoong chảo (lấy trong bếp) treo lủng lẳng trên các cành, quần áo (cắt từ lá cây) phơi trên dây phơi. “Nhà” này nếu muốn sang thăm “nhà” kia thì phải đứng dưới gốc cây “đánh tiếng” trước, khổ chủ đồng ý mới được leo lên. Từ nhà này sang nhà kia, nhà kia sang nhà khác, đến cuối buổi quần áo ai cũng lem nhem đầy nhựa cây dinh dính … Chơi trò “nhà” cây chán, tôi lại ngồi xổm chống cằm xem các anh chị dán diều. Diều dán xong, gắn thêm ống tre làm sáo nữa là có thể đem đi thả. Đường trưa vắng vẻ, chúng tôi thả sức chạy nhảy trên những triền đê lộng gió, để cỏ may dính đầy gấu quần, la hét sung sướng nhìn những con diều mới làm bay vút lên cao, vang vọng tiếng sáo vi vu ngút ngát.

Không chỉ triền đê, bờ ao và khu vườn, căn nhà của ông bà nội cũng có những vẻ đẹp rất riêng. Căn phòng nhỏ với gian thờ chính giữa, một bên là bộ bàn ghế cổ từ thời cụ kị, nước sơn đã thành đen bóng nhoáng, bên kia là chiếc phản đen cũng bằng tuổi bộ bàn ghế. Trong gian phòng nhỏ ấy tuy không có gió như ngoài sân nhưng không khí cũng nhẹ nhàng và mát rượi. Tôi xoài rộng tay chân nằm kềnh cang trên nền phản, ngửa mặt ngắm bầu trời và những rặng chuối đóng khung ngoài cửa sổ trên đầu, bỗng thấy lòng êm êm, ngủ mất từ lúc nào chẳng biết.

Ông tôi – đã mất từ khi tôi còn rất bé, sinh thời là thầy đồ làng. Kho sách vở của ông để lại, đối với tôi  là một thế giới bí ẩn tuyệt diệu. Những cuốn sách cũ xưa đầy bụi, giấy ố vàng, viết bằng chữ Nôm. Tôi không biết chữ Nôm, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến niềm vui của tôi khi tìm thấy chúng. Tôi khoái nhìn ngắm những đồ vật “sống sót qua nhiều bể dâu” đó mà tưởng tượng lung tung về cuộc sống đời xưa, vài chục năm, vài trăm năm, và thậm chí cả nghìn năm quá khứ…

Về quê một hai ngày rồi đi, xe bố mẹ tôi đầy nặng những thức quà bánh gai, bánh ít, bánh nhót (một thứ bánh rất lạ màu đỏ vỏ hơi trong, hình dáng giống quả nhót) và đủ loại hoa quả. Trong khi bố mẹ bận bịu chằng buộc đồ lên yên xe, tôi bồi hồi chia tay bà nội, các bác và các anh chị, hẹn “ít hôm nữa cháu lại về”. Xe chạy xa rồi tôi vẫn thấy mọi người đứng nhìn theo mãi cho đến khi tất cả khuất hẳn sau trập trùng rặng cây…

Những hình ảnh tôi vừa hồi tưởng giờ chỉ là quá khứ. Ông bà tôi mất đi, nhà cửa cũng được sửa lại theo kiểu mới, các anh chị lần lượt lập gia đình nên vườn cây cũng phải chặt hết, ao lấp hết lấy chỗ làm nhà… Tôi không tiếc nuối nhiều, bởi sự thay đổi là điều tất yếu, và bởi những cái đẹp quê xưa đó đã mãi in đậm dấu trong tâm hồn và ký ức của tôi.

Tác giả: Tạ Thu Thủy

Đơn giản chỉ là truyện cười

“Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Gucci ra khỏi Tràng Tiền Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học MBA ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.
– Xin anh… cho tôi ít tiền đi! – Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.
Ăn mày rất thích kể lể.
– Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Gucci ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…
– Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! – Tôi ngạc nhiên. Continue reading “Đơn giản chỉ là truyện cười”

Web 3.0

Web 3.0 sẽ làm việc như thế nào

 
 
 

Nhân bài viết của Ngân về trang web http://nguyenusa.com là web 2.0, lang thang trên internet đọc được bài viết về công nghệ tương lai cho giao tiếp web 3.0. Nhu cầu của con người ngày càng cao hơn, thậm chí con người ngày càng lười hơn nữa với sự giúp sức của công nghệ.

Bạn quyết định đi xem một bộ phim và muốn ăn một thứ gì đó sau khi xem. Trong trường hợp này bạn sẽ khởi động PC, mở trình duyệt web và truy cập vào Google để tìm kiếm các thông tin về rạp hát, rạp chiếu phim và quán ăn. Tiếp đó bạn cần biết bộ phim nào sẽ được trình chiếu trong các rạp chiếu ở gần bạn, khi đó bạn sẽ tốn khá nhiều thời gian cho việc đọc những chỉ dẫn vắn tắt cho mỗi bộ phim trước khi thực hiện sự lựa chọn của mình. Cũng thêm vào đó, bạn lại muốn xem các quán ăn ngon nào gần với rạp chiếu nhất. Do đó bạn sẽ muốn kiểm tra các bản đánh giá của khách hàng về các quán ăn. Tóm lại, bạn sẽ phải ghé thăm đến hàng nửa tá website trước khi ra khỏi cửa nhà. Continue reading “Web 3.0”

Hình xưa ảnh cũ

Hôm nay tình cờ lục được tấm hình gia đình đã cũ và khá nhàu nát, nhìn thật kỹ để chiêm nghiệm những giá trị vượt thời gian. Ước đoán chụp năm bao nhiêu không rõ nhưng có lẽ là chụp ở TP Mỹ Tho, Tiền Giang vì mình còn nhớ cảm giác hôm đó cả nhà đi chụp hình. Để về hỏi lại thân mẫu cho chắc 😮

Gia đình nội Xí Muội
Gia đình nội Xí Muội

Hình chụp Macro : học hỏi

Thấy bà con post bài nhiều quá, vào home page thấy ai cũng có bài viết mới, nom thấy mình mà tủi. Thôi thì đây là blog của mình, phải cố gắng post những gì liên quan tới mình dzi. Forum www.tinhte.com , nơi được mệnh danh là diễn đàn về công nghệ bậc nhất của Sai gon ( theo ý kiến cá nhân thôi 🙂 ), đặc biệt về Iphone và các sản phẩm hightech của Apple, đây cũng là nơi mình thường lui tới để cập nhật tin tức cười về công nghệ và chia sẻ thông tin cho dế iu ( ngôn ngữ Teen ) Iphone 2G của mình  😛 .

 Tình cờ thấy kết quả cuộc thi chụp ảnh macro ( cận cảnh ), có mấy tấm chụp đẹp quá, quá pro và quá đỉnh .

 

Bức ảnh này đạt được sự hoàn thiện cả về kỹ thuật, mỹ thuật và khoảnh khắc – không phải là đỉnh cao của từng yếu tố nhưng tổng điểm khiến nó đạt vị trí cao nhất    Continue reading “Hình chụp Macro : học hỏi”

Đệ nhị thế chiến: tóm tắt

Hôm nay tình cờ đọc được vài dòng tóm tắt này nên post ở đây để tham khảo vì dạo này kênh  Cinemax cứ chiếu phim chủ đề chiến tranh ở thế chiến thứ II mà mình lại không phân biệt được từng giai đoạn.

Diễn biến Thế chiến II

Chiến tranh thế giới thứ hai bùng nổ ở châu Âu, khi Đức xâm chiếm Ba Lan ngày 1/9/1939. Cuộc chiến lan rộng sang nhiều quốc gia và dân tộc trên toàn cựu lục địa. Khi thế chiến chấm dứt năm 1945, tổng cộng 27 triệu trong tổng số 110 triệu binh lính đã chết, khoảng 25 triệu thường dân thiệt mạng.

Cuộc chiến đã làm thay đổi sâu sắc cục diện chính trị toàn cầu. Đức và Nhật, cũng như Anh và Pháp mất sức mạnh chính trị hàng đầu. Các nước Đông Âu chuyển thành vệ tinh của hệ thống Xô viết. Mỹ vươn ảnh hưởng ra khắp thế giới và dần trở thành siêu cường. Liên Xô và Mỹ đối đầu trong hàng thập kỷ thời Chiến tranh lạnh.

Một trong những nguyên nhân gây nên thảm hoạ Thế chiến II là tư tưởng của phát xít Đức muốn tiêu diệt tất cả những người Âu gốc Do Thái, dẫn đến cái chết của 6 triệu người thuộc dân tộc này.

Dưới đây là những mốc quan trọng trong cuộc chiến: Continue reading “Đệ nhị thế chiến: tóm tắt”

For fun

Một người đàn ông lái xe trên đường. Một người phụ nữ cũng lái xe trên đường đó nhưng theo chiều ngược lại. Khi họ vượt qua nhau, người đàn ông mở cửa sổ ô tô và hét lên:\”Con lợn!\”.

Người phụ nữ cũng lập tức mở cửa kính ô tô và hét ra: \” Đồ đểu cáng!\”. 😯

Họ tiếp tục con đường của mình. Khi người phụ nữ đi qua đoạn rẽ kế tiếp, chị ta đâm phải một con lợn to ở ngay giữa đường và bay thảng xuống địa ngục. Bài học ở đây là: phụ nữ phải \”lắng nghe & thấu hiểu\” đàn ông :mrgreen:

Phục hồi icon Show Desktop

Để phục hồi biểu tượng Show Desktop trong thanh Quick Launch,

image

Bước 1: Bạn mở menu Start > chọn Run, gõ lệnh regsvr32 /n /i:U shell32 và nhấn OK trong hộp thoại Run.
Bước 2: Tạo thư mục folder theo đường dẫn dưới đây
C:\Documents and Settings\username\Application Data\ Microsoft\Internet Explorer\ Quick Launch
Your actual user account name goes where it says "username".
Bước 3:
Sau đó, bấm phím phải chuột lên thanh toolbars để bỏ dấu chọn (tắt) và đánh dấu chọn lại (mở) thanh Quick Launch trong menu ngữ cảnh hay log off và log in thì biểu tượng này sẽ xuất hiện trở lại.

Mẹo vặt chữa bệnh

Trích từ VNexpress.

(Thông tin ở mục này chỉ có tính tham khảo. Độc giả chịu trách nhiệm về tính xác thực của thông tin cũng như việc sử dụng các thông tin này)

Chữa vẩy nến bằng lòng đỏ trứng gà

Tôi có người anh trai bị vẩy nến rất nặng, chữa nhiều nơi không khỏi. Sau có người mách: Chọn trứng gà so, mới đẻ, lấy riêng lòng đỏ đổ vào xoong (nồi) con, đun đến khi thành than, đun tiếp nhỏ lửa đến khi thành dịch sền sệt thì lấy ra chén, để còn ấm và bôi vào chỗ bị bệnh. Sau 15-20 phút có thể rửa bằng nước sôi để nguội (tránh nhiễm trùng) để làm sạch hoặc cứ để như vậy nếu không ngại bẩn. Ngày bôi hai lần, sau 1 đến 2 tuần khỏi hẳn! Chúc các bạn mạnh khoẻ, khỏi bệnh! Continue reading “Mẹo vặt chữa bệnh”