Hôm nay nhẩn nhơ vào blog, đọc entry của mọi người và ngậm ngùi vì bài viết của thím Hà. Ngẫm tình nghĩa vợ chồng thật đậm đà, sâu lắng biết bao nhiêu.
Lần đầu tiên gặp thím là lúc chú thím về Việt Nam, ngặt nghèo thay lại gặp ngay trong phòng cấp cứu, khi ấy mình trốn khỏi cty sớm 1 tiếng để mang hồ sơ bệnh án lên cho chú. Mình có thói quen quan sát những người xung quanh, nhất là những người mới tiếp xúc, và mình thấy rằng thím Hà dành mọi yêu thương nồng nàn cho chú. Từ ánh mắt, đến lời hỏi han ân cần, thím dịu dàng đỡ lấy chú, khuyên nhủ, thì thầm, tuyệt nhiên mình không thấy có một dấu hiệu nào của 1 cặp vợ chồng đã kết hôn mấy chục năm, vì người ta thường nói ở với nhau riết rồi không còn ý tứ của thưở ban đầu.
Mình thấy thím thật giản dị, ngắm mãi cũng không biết mác Việt Kiều gắn vào chỗ nào của thím nữa. Thím mặc chiếc áo sơ mi bình thường, quần tây cũng bình thường, chỉ khác là thím đeo một sợi dây chuyền hơi bị dày. Mình có nói nhỏ với thím rằng đeo những thứ này rất dễ bị giựt mất. Mất tài sản thì không sao, chứ mất mạng thì nguy to. Thím đồng ý ngay với mình.
Mình có dịp ngắm lại chú Hà, chỉ mới mấy tháng sau ngày mất của bố mà chú yếu hơn hẳn. Cũng áo thun, cũng quần jean, nhưng tóc chú gần như trọc, vết bầm do tụ máu đầy khắp tay, chân. Lâu lâu chú phải lau mũi vì máu ra nhiều. Nhưng chú vẫn nói dù giọng đã thều thào, mình biết chú vui vì đã có mặt tại Việt Nam. Trông chú lúc này mình lại thấy mình quá liều vì cách đó mấy tháng còn dám chở chú bằng xe máy từ nhà chú Trung qua nhà bố Tùng.
Đến khi chú được truyền tiểu cầu, mọi người nhẹ được một chút. Mình đảm trách chở thím về nghỉ ngơi để còn soạn đồ mang lên cho chú. Trời lất phất mưa. Thím Hà ngồi sau, mình cố gắng bắt chuyện để thím vững tâm. Gần đến nhà thì cũng là lúc thím gục trên vai mình. Thím đuối sức vì chưa ăn uống, vì lo, vì lạnh…
Mình rất quí chú Hà vì những ngày tháng chú bệnh là lúc chú online chat với mình, chú nói rất nhiều, nhiều nhất là về thức ăn. Chú thèm nhiều món lắm. Đến khi gặp thím, mình càng yêu quí thím hơn vì thím là hình mẫu người vợ hiền và rất mực thương chồng. Type đến đây mình vẫn còn nhớ như in hình ảnh thím trong video khi thím tiễn biệt chú, bàn tay thím xoa lấy đầu chú như người mẹ vẫn thường xoa đầu con trẻ, thím khóc … mình cũng phải khóc theo.
Nhớ bố Tùng,
Khi viết về chú thím Hà, mình không thể không nghĩ về bố. Xét về khía cạnh y học thì bố đã được một cái chết êm ái nhất, nhẹ nhàng nhất. Nhưng xét về tâm linh (đấy là mình tự đặt mình là bố) thì bố đâu được thanh thản. Bố còn ông bà nội đã già yếu, bố còn mấy đứa cháu suốt ngày đòi ông cõng trên lưng.
Người ta có thể nhắm mắt xuôi tay khi mọi ước nguyện đều đã đạt được – đó là những người biết kiềm chế tham lam và chọn cách sống bình lặng. Bố là vậy. Mỗi ngày trôi qua của bố nhẹ nhàng, sáng café sớm, đọc báo, nhặt rau, có khi cũng nấu nướng. Mình nhớ rất rõ bố rửa rau vô cùng sạch. Mình luôn miệng bảo chỉ ăn rau bố Tùng rửa là yên tâm nhất. Rồi bố loay hoay với ông nội. Khi rảnh bố đóng cái này, sửa cái kia. Đến khuya khuya bố xem đá banh một mình. Lâu lâu có cậu 7 sang chơi thì bố và cậu đi lai rai, lúc về mặt bố đỏ tía, bố cười, bố vui, nhưng bố cũng không quên lau nhà. Bố lau nhà sạch, sạch hơn ai hết.
Mình cũng có lần giận bố. Thấy bố có mỗi bộ pijama mặc hoài, sờn rách cả vai. Mình chọn cho bố một bộ khác, mát rượi. Vậy mà bố không chịu, bố ko thích loại vải đó. Mình giận bố, nhưng rồi cũng thôi, bố ko thích vải đó thì sao ép bố được.
Nhớ bố lúc chở nội lên thăm mình sinh Xí Muội. Bố bảo: “Đâu, cháu nội của ông đâu nào, cho ông ẵm một tí”. Bố ẵm thật khẽ, thật êm ái, tuyệt nhiên mình chẳng thấy lo lắng gì cả (ngay cả mình lúc đó còn chưa dám ẵm con). Sau vài tháng bố sang nhà đóng cho cái kệ sách, sửa cho cái cửa, chở thằng Bo, con Ti ti qua chơi với Xí Muội… Vậy mà một bữa cơm ngay tại nhà mình bố cũng chưa từng dự, vì bố không bỏ ông bà nội ăn cơm một mình được.
Nhớ mãi nhớ mãi hình ảnh bố. Nhớ mãi lúc bố xỉn, bố huých vào tay mình đau điếng, bố cười hả hê vì nhậu quá đã với ông sui. Và ba mình cũng thế, ba mình yêu quí bố, thương bố. Lúc bố mất, ba mình vuốt nhẹ khuôn mặt của bố, mình hiểu ba mình cũng thương bố Tùng như bọn mình thôi.
Tết năm nay mùng 1 gia đình mình vào chùa thăm bố. Nhìn hình bố, mình nghẹn ngào. Mình là dâu con trong nhà, chăm bố chưa được một lần, vậy mà đã bao phen bố giúp cho mình. Sự ân hận, sự nuối tiếc cứ thế mà chực trào ra… Giá mà thời gian quay lại mình sẽ chơi cờ tướng với bố, đêm đêm sẽ xuống xem đá banh với bố nhiều hơn, mình sẽ chia sẻ thức ăn thừa với bố nhiều hơn, sẽ nghe bố tâm sự nhiều hơn, sẽ đem con xí muội thăm bố nhiều hơn, tất cả những gì có thể làm được cho bố mình sẽ làm, và làm nhiều hơn. Nhưng thời gian đâu quay lại nữa…
Tết 2010, buồn và nhớ…