Một ngày Chủ Nhật nữa trôi qua. Không rõ từ khi nào, mình đếm mỗi một tuần trôi qua, thầm cám ơn Ơn Trên ban sự bình an cho những người thân của mình. Đã bao lần những sự việc xảy ra chung quanh như nhắc nhở mình thêm một lần nữa, dù cho mình cứ cố tình quên mãi, rằng cuộc sống thật phù du. Hôm nay còn ngồi đàn hát đó, mà ngay mai thì mắt nhắm nghiền, không nói năng, bất động như pho tượng, tất cả phụt tắt và trở thành quá khứ. Không biết có phải là tiêu cực không mà trong sự hoài nghi vốn có từ khi mình biết tư duy, mình tự hỏi phải chăng những kỷ niệm, ký ức kia chỉ là một giấc mơ và nó chưa từng bao giờ xảy ra?