Hôm nọ về Cleveland mình có dịp scan một số hình cho vào máy tính rồi đưa lên website này. Đây không phải là những hình bình thường chụp gần đây mà là những giấy tờ xưa, trong đó đa số là hình của bố. Như một cuộc chạy đua vô vọng, trong khi hình ảnh bố đang chìm dần sau màn sương mù thời gian thì mình lại tìm thêm được một vài phác họa rõ hơn về bố qua những tấm hình này.
Tag: Kỷ Niệm
Một kỷ niệm về bố mình
Suốt quãng thời gian mình sống với bố, bố làm nhiều nghề khác nhau, lâu nhất là ở công ty đo đạc, sau đó là nuôi gà, nuôi cút, rồi đến đóng giầy,… Nhưng da diết hơn cả trong ký ức mình là giai đoạn bố đạp xích lô. Có lẽ thời gian bố làm ở công ty đo đạc tuy là lâu nhất, nhưng bố hay đi xa, hơn nữa mình lại quá nhỏ nên không nhớ gì mấy ngoài thấp thoáng hình ảnh một vài lần bố dẫn mình và chị Thục đến cơ quan bố ở trong khu Thị Nghè và hai chị em mình được đồng nghiệp bố cho ăn bánh in. Mình còn nhớ là ngon lắm! Nếu trí nhớ không phụ mình thì bố bắt đầu đạp xích lô khi mình học lớp 1 hay 2… và như thế thì bố đạp xích lô quãng 1985 đến 1988.
Niên biểu
Hôm nay là ngày Tạ Ơn bên Mỹ, ngày lễ lớn bên này nên mình cũng như tất cả mọi người được nghỉ ở nhà. Hôm nay cũng là 4 tuần 1 ngày sau khi bố mình ra đi. Xem như đúng 1 tháng bố đi vào cõi hư vô mà không kịp nói lời từ biệt, mình viết vài dòng niên biểu về bố khi trí nhớ còn chưa nguội lạnh.
Thêm mấy tấm hình của bố mình
Mình lại tìm vài tấm hình xưa của bố đưa vào bài blog này để nhớ bố. Đúng 3 tuần rồi từ ngày bố tạm biệt tất cả mọi người ở cõi trần để về một nơi xa xôi… nơi chưa ai đến và nếu đến thì chưa bao giờ quay trở lại. Thế nhưng đâu đó từ nơi sâu thẳm trong cõi lòng, mình vẫn hình dung một ngày đoàn tụ. Có thể đó là cái tâm trạng chưa muốn chấp nhận sự ra đi vĩnh viễn của bố trong mình đang nói…
Hình bố mình ngày xưa
Mình gom nhặt mấy tấm hình bố ngày xưa đưa vào đây để mọi người cùng xem. Còn thiếu rất nhiều, và trật tự thời gian chỉ là sự cố gắng hết sức trong giới hạn những hình gia đình mình đang có trong website này và thời gian lục lọi các album…
Những ngọn hải đăng
Những lúc gia đình có người lâm bệnh nặng hay sự sống bị đe dọa, mình không khỏi ưu tư về vận mệnh con người. Tuổi thơ, những kỷ niệm vui buồn, yêu ghét,.. tất cả đều có hình ảnh ông bà, cha mẹ hay chú bác mình trong đó. Những lúc nghe ông nội than khóc nhớ bố mẹ, mình cảm nhận được một điều là tuổi thơ nó bám rễ sâu lắm trong ký ức con người. Khi con người ta kết vợ chồng, có con cái thì đó đã là cái tuổi trưởng thành, mà… ít ra là đối với mình, khó có hình ảnh nào tha thiết như những hình ảnh thơ ấu. Nói vậy để thấy khi ông nội, trong cái cô độc sâu thẳm của mình khi mắt không thấy, tai không nghe, ông nhớ nhiều nhất đến tuổi thơ, thể hiện qua những lời than vãn nhớ bố, mặc dù ông nội đã xa bố, tức cụ Quỳnh, đã hơn nửa thế kỷ!