2 giờ sáng thứ 7, ngày 29 tháng 5, Cúc bị đau bụng và bắt đầu mất ngủ đến sáng. Gọi cho bác sỹ và được khuyên nên đến bệnh viện kiểm tra. Sáng 7 giờ mình và Cúc đến bệnh viện. Y tá kiểm tra và bảo Cúc đã nở được 2cm và đang trên đà tiến triển tốt cho việc sanh em bé. Và vì lúc đó chưa phải là giờ sanh nên được cho về. Hôm đó, cả 2 đi ăn bao bụng Tàu và về nhà dọn dẹp nhà cửa bình thường.
Tag: Gia Đình
Ông bà ngoại
Nếu ông ngoại mình còn sống với con cháu ngày hôm nay thì bây giờ ông đã 102 tuổi. Ông mất 13 năm về trước, khi ông 89 tuổi, quá xa cái tuổi thất thập cổ lai hi. So với các vua chúa ngày xưa trong hơn một ngàn năm các triều đại phong kiến ở Việt Nam thì ông ngoại thọ ngang với chúa Nguyễn Hoàng, được xem là thọ nhất. Bài blog tóm tắt lịch sử Việt Nam của TraiLang cũng có ghi chi tiết này. Ngày ông ngoại mất, ai cũng mong bà ngoại sống thọ được như ông. Ước mong khá xa vời bởi bà ngoại nhỏ hơn ông ngoại đến 11 tuổi. Thế mà 13 năm trôi qua, bà ngoại vẫn đồng hành cùng con cháu trên mặt đất này. Mỗi năm trôi qua là bà lại lập một kỷ lục mới. Mình viết vài dòng về cuộc đời ông bà ngoại trong này xem như để nhớ đến ông ngoại và chúc thọ bà ngoại. Viết trước khi trí nhớ chìm vào lòng đất.
Ngô Văn Hùng
Ông sinh khoảng năm 1924, 1925, quê Phủ Lý, Hà Nam. Năm 1956, ông làm phó trưởng phòng 5 Bộ Tổng Tham Mưu, tiền thân ngành Chiến Tranh Chính Trị, với cấp bậc Đại Úy. Hơi ngạc nhiên là 20 năm sau đó, năm 1975, ông chỉ lên được 2 lon đến cấp Trung Tá. Một năm sau, mùa hè năm 1976, trên chuyến tàu lửa ra Bắc “học tập cải tạo”, vào lúc 2 giờ trưa ngày 14 tháng 6, một người trên tàu la lớn “Ngô Văn Hùng chết rồi!” Ông Hùng chính là em họ con chú con bác của bà nội mình, là cậu họ của bố.
Tết xưa
Còn một tháng nữa là đến Tết truyền thống ở Việt Nam, ngày lễ lớn và vui nhất trong 365 ngày của một năm. Mình mong biết bao đến ngày mồng một, ngày được tiền lì xì, được nếm vị ngọt của những thứ bánh mứt mà chỉ ngày ấy mới mở gói, được nghe tiếng pháo, đốt pháo, được tha hồ chơi bài, đánh đáo mà không sợ người lớn la trách và chắc chắn không phải cuối cùng là không phải đi học! Đấy là 20 năm trước, bây giờ mình chỉ có thể mơ màng thả hồn bồng bềnh với biết bao kỷ niệm mà chính mình ngày ấy đã không cảm nhận được hết.
Hình bố mình ngày xưa
Mình gom nhặt mấy tấm hình bố ngày xưa đưa vào đây để mọi người cùng xem. Còn thiếu rất nhiều, và trật tự thời gian chỉ là sự cố gắng hết sức trong giới hạn những hình gia đình mình đang có trong website này và thời gian lục lọi các album…
Nhớ người xưa
Một ngày Chủ Nhật nữa trôi qua. Không rõ từ khi nào, mình đếm mỗi một tuần trôi qua, thầm cám ơn Ơn Trên ban sự bình an cho những người thân của mình. Đã bao lần những sự việc xảy ra chung quanh như nhắc nhở mình thêm một lần nữa, dù cho mình cứ cố tình quên mãi, rằng cuộc sống thật phù du. Hôm nay còn ngồi đàn hát đó, mà ngay mai thì mắt nhắm nghiền, không nói năng, bất động như pho tượng, tất cả phụt tắt và trở thành quá khứ. Không biết có phải là tiêu cực không mà trong sự hoài nghi vốn có từ khi mình biết tư duy, mình tự hỏi phải chăng những kỷ niệm, ký ức kia chỉ là một giấc mơ và nó chưa từng bao giờ xảy ra?
Những ngọn hải đăng
Những lúc gia đình có người lâm bệnh nặng hay sự sống bị đe dọa, mình không khỏi ưu tư về vận mệnh con người. Tuổi thơ, những kỷ niệm vui buồn, yêu ghét,.. tất cả đều có hình ảnh ông bà, cha mẹ hay chú bác mình trong đó. Những lúc nghe ông nội than khóc nhớ bố mẹ, mình cảm nhận được một điều là tuổi thơ nó bám rễ sâu lắm trong ký ức con người. Khi con người ta kết vợ chồng, có con cái thì đó đã là cái tuổi trưởng thành, mà… ít ra là đối với mình, khó có hình ảnh nào tha thiết như những hình ảnh thơ ấu. Nói vậy để thấy khi ông nội, trong cái cô độc sâu thẳm của mình khi mắt không thấy, tai không nghe, ông nhớ nhiều nhất đến tuổi thơ, thể hiện qua những lời than vãn nhớ bố, mặc dù ông nội đã xa bố, tức cụ Quỳnh, đã hơn nửa thế kỷ!
khi nào đến sinh nhật họ ?
Nói đến gia phả, chắc ai cũng hay nghe nhắc đến ngày giỗ họ. Thế còn ngày sinh nhật? Sinh nhật hẳn là một nét văn hóa của Tây phương. Người Tây họ xem trọng ngày sinh hơn ngày tử, thật khác với văn hóa Á Đông mình, âu cũng là một sự khác biệt thú vị trong các nền văn minh, làm cho cuộc sống thêm phong phú…