Mình gom nhặt mấy tấm hình bố ngày xưa đưa vào đây để mọi người cùng xem. Còn thiếu rất nhiều, và trật tự thời gian chỉ là sự cố gắng hết sức trong giới hạn những hình gia đình mình đang có trong website này và thời gian lục lọi các album…
Đây có thể là hình xưa nhất của bố mà mình tìm được trong mục photo chụp với ông Trí, con cụ Ba.
Trong những kỷ niệm xưa, bố nhắc nhiều nhất những ngày nội trú ở Nông Lâm Súc (1965 đến 1969). Hình này có lẽ sau khi bố đã nhập ngũ (khoảng 1970)
…
…
…
…
…
Thêm một tấm nữa nhìn cũng xưa lắm. Bố ngày xưa thích văn nghệ và cũng thích “nhậu nhẹt” lắm
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
Lúc này bố đang quen mẹ. Nhìn bộ đồng phục và khung cảnh an bình thì mình đoán ngay là thời gian bố đóng quân ở Cát Lái, quãng năm 1971. Bố hay kể thời gian này khá yên ổn, chẳng đụng trận nào. Cái tuổi trẻ son sắt ấy, bây giờ ở dưới tuyền đường, bố có còn nhớ không…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
Ngày bố lấy mẹ năm 1972, đất nước đang chiến tranh nhưng cuộc sống thì vẫn cứ trôi như dòng nước. Gia đình mình may mắn không ai bỏ mình trong thời lửa đạn này. Ngày bố nằm trong bệnh viện lần đầu khi phát hiện bệnh ung thư, bố ngậm ngùi than tiếc cho số phận “chẳng lẽ qua đến đây rồi bố lại chết ở đây?” Bố biết ai cũng phải ra đi, nhưng đã 2 lần bố vượt qua được với số mạng trong những năm đất nước điêu linh, một tại mặt trận ở Định Quán, một tại Bình Dương, để rồi cuộc chiến đấu quyết định cuối cùng lại là căn bệnh ung thư máu! Bố vắn số hơn cả người anh ruột của mình là bác Tùng…
…
…
…
…
….
…
Tấm này hẳn là chụp ở Vũng Tàu. Lúc này đã có 3 anh em. Cuộc sống khó khăn bội phần không chỉ với bố mẹ mà tất cả mọi nhà, nhưng đất nước hết nạn binh đao, xã hội bị cào bằng tuy gây ra tiếng than vãn khắp nơi nhưng ngược lại nhiều thói đời ở xã hội hiện đại không có. Cuộc sống lặng lẽ trôi qua, thời gian có lúc tưởng như đứng lại, nhưng những hình ảnh tha thiết này thì cứ khắc ghi mãi. Cho đến ngày mình không còn kể cho con cháu nghe nữa…
…
…
…
…
…
…
…
…
Có lẽ đây là ngày đám hỏi cô Hồng và chú Đạt, chắc là năm 1983? Bố từ xưa nhìn vẫn ốm, tóc để dài. Tuy nhiên bộ râu của bố vẫn chưa xuất hiện. Chắc bố cạo đi vào những ngày lễ đám, chứ mẹ mình bảo bố có cái tên Hà râu từ xưa rồi mà…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
Tấm này thì bố có bộ râu của mình. Hình chụp trong căn nhà xưa (bây giờ là nhà gia đình chú Trung). Cuộc sống khó khăn, nhưng may mắn bố mẹ nuôi 3 anh em không ai trông ốm yếu cả. Thuở ấy mình mong có một cuộc sống tốt đẹp hơn, tương lai sáng sủa hơn cái căn nhà xập xệ đó, thế mà bây giờ tìm lại cái hình ảnh đẹp như tranh đó chỉ còn là ảo vọng. Tấm hình này che giấu một điều. Mình hồi nhỏ sợ và lắm khi ghét bố nữa. Để rồi bây giờ giật mình ao ước được ghét bố…
…
…
Tìm không ra được tấm nào khác nên mình phải “quay nhanh” tới năm 1998, khi gia đình mình về Việt Nam. Năm 1992 ra đi buồn bao nhiêu thì năm 1998 về vui mừng bấy nhiêu. Ngày mình ra đi Bích và Xíu chưa chào đời. Trang còn bé tí, và Ti cũng còn nhỏ lắm, thế mà khi về thì lại như là lâu lắm không gặp! Bố vốn sôi nổi, hay tổ chức những chuyến đi chơi cả gia đình. Bố sống thiên về động hơn tĩnh. Mọi người chung quanh ít nhiều đều có kỷ niệm với bố, dù vui hay buồn. Tất cả niềm vui và phiền toái đó giờ đây chỉ còn là kỷ niệm, lơ lửng cùng những áng mây.
…
…
…
Năm 2003, bố về Việt Nam và đi chơi ra Bắc. Ở cái tuổi trên ngũ tuần mà với nhiều người thì bố còn phong độ lắm. Thế nên cái nghiệt ngã đầu tiên bố phải vượt qua những ngày đầu sống với bệnh ung thư là chấp nhận sự phù phiếm trong cuộc sống! Thân xác chỉ là cái vỏ tạm bợ…
…
…
…
…
…
….
…
…
…
…
…
Tháng 8 năm 2009, bố ngồi ngoài sân vui chơi với cháu ngoại. Khi phóng to hình xem kỹ thì thấy bố đã yếu lắm. Nụ cười gượng, da thịt bố căng phồng như người bệnh phù thủng. Tinh thần bố tụt dốc…
…
…
…
..
…
…
…
…
…
…
…
…
Không ngờ đây lại là những tấm hình cuối cùng của bố, mình copy từ trong blog của Chương. Bố lau mũi bị chảy máu cam mà trông giống như bố đang lau nước mắt. Vẫn biết có lắm số phận oan sầu hơn bố, nhưng sao vẫn thấy nghẹn ngào…
..
…
..
…
…
Những ngày nằm viện điều trị, bố sợ phải sống liệt giường, sống đời thực vật. Bố than thở cầu cho sự đau đớn, viễn cảnh sống thừa chóng qua, dầu phải trả giá bằng số mệnh. Bố nói sai rồi, bố còn sống là còn tất cả! Ông nội bị hao mòn đến cạn kiệt các giác quan, và thân xác ông nội chỉ đủ giúp ông tồn tại như một người bị liệt, nhưng ông nội vẫn còn sống, ông nội vẫn còn suy nghĩ. Hồn phách ông nội vẫn còn với con cháu! “Tứ đại đồng đường,” ông nội hay nói thế ngày trước với sự hãnh diện gia đình mình có đến 4 thế hệ cùng ở chung một nhà. Bây giờ trong cái thế giới cô quạnh của mình, ông nội có được niềm an ủi của nhà đạo sỹ vô tư với thế giới sầu bi xung quanh mình.
Mình xin thắp một nén hương cho bố!
nga^n su+?a la.i na(m cuo+i’ cu?a bo^’ me. la` tha’ng 11 na(m 1972
Chi. bie^’t dduo+.c la` nho+` tru+a nay anh truong ba`n vo+i’ me. ve^` chuye^.n vie^’t gi` le^n ta^’m bia cho bo^’
Nhi`n nhu+~ng ta^’m hi`nh co’ bo^’ chi? muo^’n ro+i nuo+’c ma(‘t
Cu~ng nho+` internet ma` nhu+~ng ta^’m hi`nh qua bao tho`i gian mi`nh co’ the^? xem hoa`i xem ma~i ma` kho^ng so+. bi. hao mo`n
Mo^~i ta^’m dde^`u da(‘t mi`nh ve^` la.i 1 tho+`i xa la(‘m, xa dde^’n no^~i cu+’ tuo+?ng chu+a bao gio+` co’ tha^.t
Duo+`ng nhu+ bo^’ va^~n o+? quanh dda^y, bo^’ ddang nho^? ra^u tre^n ga’c….bo^’ ddang ngo^`i uo^’ng cafe vo+i’ me. mo^~i sa’ng…..bo^’ ddang xem webcam 2 ddu+’a chau’ ngoa.i……..
Cuộc sống thật là ngắn và mình luôn suy nghĩ làm cách nào để kéo dài hơn. Cuộc sống của con người tạm được chia làm 3 giai đoạn, thuở bé ( trước tuổi 25), trưởng thành (26-59 tuổi ) và về già ( sau 60 tuổi ). Ngẫm lại không biết chắc đoạn nào sướng hơn đoạn nào, theo ý kiến nhiều người trên bàn nhậu thì đoạn giữa là sướng nhất. Sướng vì con người đã gần đạt tới độ chín chắn cần thiết, trang bị kiến thức, học hỏi va chạm nhiều trong cuộc sống. Và điều quan trọng là mình đã làm chủ được bản thân, tự chịu trách nhiệm trước những quyết định của mình. Cá nhân mình nghĩ làm sao sống tốt ở giai đoạn này là cũng coi như đạt được phần lớn sứ mệnh của con người vậy. 🙄
Không ngờ bài blog này có Thục và Chuong cho lời bình ngay. Thanks Thuc, Ngan sẽ sửa lại liền.
Có lẽ TraiLang nói đúng, giai đọan trưởng thành là giai đoạn quan trọng nhất trong đời người ta…
Tam hinh dam hoi co Hong la nam 1981
Du gi di nua thi bo chau cung la ng biet song va huong thu tuy cuoc song co ngan ngui hon bac Tung 3 nam nhung that la day du cho den luc ra di tat ca deu duoc sap xep chu dao cho con cai va moi uoc nguyen cuoi cung cung duoc toai nguyen 😈 😈